Tiếng hát người buồn, làm tôi muốn khóc Trí tưởng chợt về... những tháng năm xưa Tôi cúi mặt dấu giọt buồn trong tóc Môi ngậm ngùi qua hàng lá bay mưa Người đánh thức niềm đau nào trở dậy Tuổi thơ xa như quá khứ mịt mù Nghe thấp thoáng bước chân mình trở lại Những con đường kỷ niệm đã hoang vu Chỉ còn dấu chim trên bờ cát ướt Thành phố hoa vàng hiu quạnh mùa đông Cô bé ngày xưa... mắt tròn bỡ ngỡ Cách biệt như đời của một giòng sông Tiếng hát người buồn, nên hồn tôi... bỗng khóc Khi được một lần nhìn lại tuổi tên Khi được một lần soi mình rạng rỡ Về một khoảng trời biền biệt chưa quên. Minneapolis tháng 9, 03 M.H.HOÀI-LINH-PHƯƠNG |