Thanh Hà trong " Tình Si"



Tiếng hát của những nức nở con tim

Hương Kiều Loan


Ðã từ lâu, tôi có niềm ao ước được nghe giòng nhạc của Nguyên Bích với những giọng ca "pro" để có thẩm định đúng giá trị của bản nhạc đã viết. Tôi đã đợi và đợi mãi, như mùa nắng hạn đợi cơn mưa lũ. Và rồi cơn mưa đã đến. Cơn mưa tươi mát đầu xuân, làm tâm hồn ta phơi phới khi nghe được những bản nhạc mình yêu thích, đã đạt được đến mức tuyệt đỉnh như điều mình dự liệu. Tôi thấy hoan hỉ vì điều mình mong đợi xưa đã đúng.

Ngày xưa các cụ đã ví một vẻ đẹp: "mười phân vẹn mười" thì nay tôi phải tặng lại câu đó cho 10 bản trong CD," Sao Vội Nhạt Phai", của Nguyên Bích. Vì 10 bản thật tròn trịa, bóng mướt, nuột nà, mỗi bản là một sắc thái riêng, một vẻ đẹp riêng, như mười đóa hoa rực rỡ mầu sắc và hương thơm, khiến ta ngẩn ngơ khi nhìn ngắm. Nhưng tôi yêu nhất là hai đóa hoa: "Lặng Lẽ Tình Tôi", và "Tình Si". Với tư tưởng đam mê, say ngất (Lặng Lẽ Tình Tôi) và nỗi buồn trải rộng tới ngoài chân mây (Tình Si), Nguyên Bích diễn tả tâm trạng đó trong nhạc "thấm" nhất. Tuyệt chiêu nhất.

Thanh Hà, một giọng hát thật mỏng, khao khao, nhẹ nhàng mà thổn thức. Thanh Hà đã thật tuyệt, đã nổi trội, đã xuất thần ở "Tình Si". Ngày xưa, tôi chú ý tới Thanh Hà, và bắt đầu nghe Thanh Hà hát từ khi đọc một bài Phạm Anh Dũng viết về tiếng hát của cô, từ đó tôi tò mò chú ý đến người ca sĩ có nét đẹp tây phương, xinh xắn này. Rồi tôi đã nghe Thanh Hà hát nhiều lần, và tôi đã thấy lời phê bình của Phạm Anh Dũng thật đúng.

Thế nhưng đến bản "Tình Si" này, tôi mới thấy Thanh Hà thực sự là giọng hát của những bản nhạc tình, những bản nhạc mang một tâm tư chất chứa thương yêu như những cơn sóng ngầm dữ dội, và những nỗi buồn vươn cao như núi, trải dài như sông. Thanh Hà thế đó, Thanh Hà của da diết, của nghẹn ngào... và tôi đã chỉ nghe Thanh Hà và Vũ Khanh với "Lặng Lẽ Tình Tôi" suốt cả tối khi ngồi viết bài cho series "Jacaranda + Cầu Gió"

Tôi đã thật sững sờ khi nghe tiếng Thanh Hà đầy nước mắt ở từng câu thơ, chưa bao giờ Thanh Hà hát "chín" như vậy. Thanh Hà đã lột trọn được ý thơ và nét nhạc của thi, nhạc sĩ. Ta hãy nghe: "Chiều nay…. anh biết không mưa rơi lạnh lùng. Ở bên anh. Mưa có rơi hay nắng đang lên?" và "...Ðâu biết phương này em nhớ mong. Từ khi xa cách anh cô đơn từng ngày. Niềm tâm tư héo hon với nỗi cô liêu..." Bài thơ "Mưa Lạnh Chiều Nay" của Mùi Quý Bồng trong tập thơ Mong Manh năm nào khi xưa tôi đọc, và đã yêu thích bài thơ này nhất. Có lẽ vì bài thơ đã gần gũi với tâm tư của chính mình. Tiếng Thanh Hà thiết tha , van vỉ "…cầu mong anh hãy đem yêu thương ngày nào. Gửi cho em đang khát khao với nỗi sầu tương tư. Giúp em còn chút gì bám víu. Ôm mối hư mộng trong dối gian..." Ðúng vậy ở tình yêu, khi ta tuyệt vọng, khi ta mong đợi, khi ta dồn hết yêu thương và mong nhớ, vào người mình yêu quý, nay đã xa vời vợi. Rồi tình yêu sẽ tụ hay sẽ tan? Tiếng Thanh Hà như tiếng nức nở của con tim đang rạn vỡ, thống khổ, đau đớn, đang trải nỗi mong nhớ dài như cầu Ô Thước. Cầu đã dài vạn dặm... biết bao giờ đi cho tới, đi cho hết được vì cầu dài tới dặm ngoài chân mây? Biết bao giờ gặp lại được người mình yêu thương khi hai kẻ ở hai nơi hai phương trời cách biệt, cách ngăn bằng cả một đại dương biển động...

Người con gái bé bỏng trông vời người yêu đã xa vạn dặm. Cô bé than vãn và run rẩy lo sợ bởi chàng đã yêu thương người nào khác rồi chăng? Thanh Hà đã hát với nội tâm nức nở thực sự của con tim. Thanh Hà đã là người con gái thực sự của giòng nhạc và ý thơ. Ta nghe Thanh Hà, mà tưởng như nghe cô bé trong thơ đang thổn thức, mà buồn mà đắng, mà nghẹn ngào với cô. Người nghe đã trôi, đã chìm theo theo từng cảm xúc của giòng nhạc. Giọng Thanh Hà thiết tha " Thà rằng mình quên, thôi nhớ thương, vì lòng mình… đã trót tơ vương…, và niềm tâm tư... đã ôm hình bóng… mà kỷ niệm xưa quá mặn nồng..." Rồi tiếng hát nghẹn ngào, run rẩy trong nỗi đau , nỗi mong chờ gần như tuyệt vọng: "...vẫn mong anh sẽ quay về bến..." ..."…hâm nóng ân tình anh với em..." Ðúng vậy, có cuộc chia lìa nào không đau đớn, có cuộc đổ vỡ nào không xót xa? "...cầu mong anh hãy đem thương yêu ngày nào..." thế đó, cầu mong niềm yêu thương vun vén bao năm với những mặn nồng, hy vọng tình yêu đó là chút gì bám víu cho cuộc sống còn lại để đi tiếp chặng đường hy vọng của lứa đôi.

Tiếng hát đã bay cao, tiếng hát đã bay xa mà tôi vẫn thấy hồn mình như bềnh bồng ở một thế giới nào đó.


Hương Kiều Loan
Valentine Feb 14/2000





trang chính | cd sao vội nhạt phai | thánh ca | phỏng vấn